Monday, October 1, 2012

THỜI GIAN

Thời gian đã bồi đắp cho đời những vần thơ tuyệt diệu. Và có bao giờ những vần thơ tuyệt diệu ấy lại thiếu vắng đắng cay! Với nỗi đắng cay này, anh nghĩ về em.

Anh nói với em về tình yêu.
Chân thật? - Anh luôn hiện trước  em những gì của lòng anh. Bên em, anh tự hoàn thiện mình. Và cũng chưa lần nào, anh thề thốt "yêu em"...
Trách nhiêm? - Anh chưa từng chối bỏ những gì có liên hệ đời nhau, sẵn sàng nhận lãnh mọi hành động và không bao giờ chạy trốn chính mình...
Thuỷ chung? - Chẳng có nhan sắc nào làm anh xao động. Không có nụ hôn nào làm anh say đắm. Dù xa em nghìn trùng, anh vẫn nghe được nhịp đập con tim và hơi thở của em qua lời ru của gió.

Vậy mà em vẫn xa! Chân thật, thuỷ chung, trách nhiệm nay chỉ còn mây khói. Mắt em đã nhìn về hướng khác. Tay em đã trao người xa lạ. Em không còn nhớ những ngày đông ta bên nhau. Những hạnh phúc nho nhỏ giờ tan theo kỉ niệm. Em đã ra đi. Những bài thơ không người đọc. Chậu cảnh không người chăm. Tiếng cười hy vọng tắt. Mắt em lặn. Tim anh già.


Nhưng lòng anh vẫn đợi: Em trở về.

Bắc Đẩu
Nguồn: http://hoangvanlac31.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment

Popular Posts