Thiền  là nghệ thuật sống với niềm an vui sâu thẳm của tánh trong sáng rộng  lớn, tự nhiên vốn sẵn có nơi mỗi chúng ta. Vườn thiền là khung cảnh tạo  dựng lên bằng cây, cỏ, đá, rêu... phối hợp với cảnh trí thiên nhiên để  giúp chúng ta tiếp xúc với sự sâu thẳm nội tâm ấy. Vườn đó cũng được gọi  là vườn Đông phương. 
        Vườn Đông phương và vườn Tây phương khác nhau rõ rệt: Một bên trồng  thật nhiều bông hoa rực rỡ, một bên chú trọng đến nét trầm lặng, cô  liêu trống vắng, sâu thẳm và an bình. 
        Sự khác nhau căn bản đó bắt nguồn từ hai nền văn hóa khác biệt.  Đông phương xem đời sống là một toàn thể, con người sống hòa hợp và  thoải mái với thiên nhiên; Tây phương chú trọng đến việc chinh phục và  chế ngự thiên nhiên. 
        Đông phương qua ảnh hưởng của Phật giáo, nhất là Thiền tông, thấy  rõ nét thiên thu trong những giây phút ngắn ngủi nối tiếp bất tận, thấy  rõ chính nơi thế giới thường ngày chúng ta đang sống vốn là Thực tại,  vốn là sự Chân thật, vốn là chốn Thiên đàng, là cảnh thiên thu bất biến  trong sự biến chuyển không ngừng. 
        Vườn Đông phương đưa ta vào thế giới trầm lặng, sâu thẳm, bí mật  của những gì ở phía bên kia thuộc vùng vô thức. Vườn Tây phương khích  động thị giác chúng ta với những nét rực rỡ muôn màu muôn sắc của chốn  bên này, của vùng ý thức. 
        Vườn Đông phương vương vấn nơi tâm thức chúng ta, theo chúng ta về  đến tận nhà sau khi chúng ta rời khỏi chốn ấy từ lâu. Ngược lại, vườn  Tây phương biến mất khi chúng ta bước ra khỏi cổng, khi mắt ta không còn  đối diện với hoa lá muôn màu muôn vẻ. 
Theo Rongmotamhon.net


No comments:
Post a Comment